Không ai có thể chọn nơi mình sinh ra, nhưng mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống và nơi mình trưởng thành. Với tôi, đó là một chân lý. Cuộc đời tôi không phải một câu chuyện cổ tích đầy hoa hồng, nhưng sau mỗi thử thách, mỗi lần vấp ngã, tôi lại càng thấm thía hơn hai chữ "sống đẹp" mà người đời vẫn nhắc đến.

Tôi viết những dòng này trong một ngày đặc biệt đau lòng, khi người ba mẹ nuôi đã yêu thương, cưu mang tôi suốt những năm tháng tuổi thơ vừa mãi mãi ra đi. Họ không phải ruột thịt, nhưng họ đã yêu tôi bằng cả trái tim. Chính lối sống tử tế, đầy bao dung và chan chứa tình người của ba mẹ nuôi đã cho tôi một cơ hội để lớn lên, để trở thành một người có ích cho đời. 

Tuổi thơ của tôi là những ngày cơ cực, thiếu thốn đủ bề. Nhưng điều tôi nhớ nhất không phải là những nỗi khổ mà là những bài học sống đẹp mà ba mẹ truyền lại. Họ yêu thương tôi không điều kiện, từ từng bữa ăn, giấc ngủ đến những khi tôi ốm đau. Tôi học được từ họ sự nhẫn nại, lòng bao dung, sự tha thứ và một trái tim nhân hậu.

Những ký ức về ba vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Mỗi dịp Tết đến, ba chạy xe xích lô chở khách ở chợ Gò Vấp. Dù vất vả, ông vẫn dành dụm từng đồng để mua cho tôi chiếc áo đầm mới. Cảnh tượng ba ôm tôi đặt lên xe lúc nửa đêm, chở tôi đi dạo một vòng quanh chợ Tết thưa người, đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Dù nghèo, tôi chưa bao giờ thấy mình thiếu thốn, bởi trong lòng tôi luôn đầy ắp tình yêu thương. 

Khi tôi may mắn nhận được học bổng từ những nhà tài trợ nước ngoài, ba vẫn chở tôi bằng chiếc xe đạp cũ từ Gò Vấp đến Quận 3. Mã số "388" gắn liền với tôi từ đó, là biểu tượng của một hành trình được nâng đỡ, được tin tưởng, và là động lực để tôi hứa với lòng sẽ học thật giỏi để không phụ lòng ba và những người đã giúp đỡ mình.

Tôi chọn nghề giáo viên tiếng Anh như một cách để lan tỏa điều tử tế mà tôi từng nhận được. Và khi đại dịch COVID-19 bùng phát, tôi tự nguyện tham gia chống dịch, góp một phần sức trẻ nhỏ bé cho đất nước. Điều đó khiến tôi hạnh phúc và tự hào.

Ngày 7/5/2022, tôi chính thức đứng vào hàng ngũ của Đảng, càng tiếp thêm cho tôi động lực để sống có lý tưởng, có mục tiêu và luôn phấn đấu không ngừng. Tôi chọn dạy học tại Trường Tiểu học Trần Quốc Toản, nơi tôi tìm thấy sự đồng cảm và ấm áp từ những con người như cô hiệu trưởng Thúy Bình.

Cô Bình là người truyền cảm hứng mạnh mẽ cho tôi. Sự giản dị, tận tâm và cách sống đầy trách nhiệm của cô đã giúp tôi hiểu rằng: một người lãnh đạo tốt là người dám đối diện khó khăn, luôn sống công tâm và đặt lợi ích tập thể lên trên hết. Cô không chỉ là hiệu trưởng mà còn là một tấm gương sáng cho cả tập thể noi theo.

Dưới sự dẫn dắt của cô, tôi tiếp tục hành trình vì cộng đồng, vì học sinh nghèo. Chúng tôi tổ chức những hoạt động thiện nguyện ý nghĩa, những phần quà Tết nhỏ nhưng đầy ấm áp. Tôi chưa bao giờ hết nhiệt huyết, và mỗi ngày thức dậy tôi đều nhắc nhở bản thân: hãy sống có "tâm - trí - lực", vì học sinh đang chờ mình.

Thành quả là những danh hiệu tôi đạt được: giáo viên giỏi, thanh niên tiên tiến làm theo lời Bác, Đảng viên hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, chiến sĩ thi đua cơ sở... Nhưng niềm vui lớn nhất của tôi là nhìn thấy học sinh trưởng thành, đặc biệt là các em đạt được chứng chỉ quốc tế Cambridge dù chỉ mới học lớp 2.

Cuối năm 2024, tôi nhận tin mình bị ung thư tuyến giáp. Nỗi đau về thể chất và tinh thần tưởng chừng khiến tôi gục ngã. Nhưng chính khi tham gia nấu cơm thiện nguyện cho bệnh nhân nghèo, tôi thấy cuộc sống còn quá nhiều điều ý nghĩa. Tôi nhủ lòng không được buông xuôi, phải sống để tiếp tục yêu thương và cống hiến.

May mắn thay, tôi đã trở lại với trường, với lớp, thậm chí còn tràn đầy nhiệt huyết hơn trước. Năm 2025, tôi vinh dự nhận giấy khen "Đạt thành tích xuất sắc trong học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh". Đó là minh chứng cho một cuộc sống không đầu hàng số phận.

Tôi biết ơn mỗi buổi sáng thức dậy, được sống thêm một ngày để yêu thương, để dạy học sinh sống tử tế, để trao đi những điều tốt đẹp nhất mình có. Bởi vì, như tôi đã từng nhận – thì hôm nay, tôi sẽ tiếp tục cho đi.