Cô Trần Thị Diễn – Người gieo ánh sáng bằng lòng tử tế
Giữa nhịp sống hối hả, khi con người đôi khi mải miết chạy theo những giá trị vật chất, có những tấm gương thầm lặng khiến ta phải chững lại, suy ngẫm và tin rằng: lòng tốt, sự tử tế và nghị lực vẫn luôn hiện diện quanh ta – như ngọn đèn âm ỉ cháy, đủ sức soi sáng những khoảng tối trong cuộc đời. Cô Trần Thị Diễn – giáo viên Trường Tiểu học Tân Quý Tây (huyện Bình Chánh, TP.HCM) – là một ngọn đèn như thế.
Tuổi thơ của cô không có những ngày rong chơi vô tư như bao đứa trẻ khác. Đó là những năm tháng chật vật mưu sinh, thiếu ăn, thiếu mặc. Từ nhỏ, cô đã sớm học cách tự lập, vừa học vừa làm để bám trụ với ước mơ đến trường. Chính những gian khó ấy đã tôi luyện trong cô một ý chí vững vàng, một trái tim biết yêu thương và sẻ chia với những phận người kém may mắn hơn mình.
Lớn lên trong nghịch cảnh, cô Diễn không lùi bước. Ngày qua ngày, cô kiên trì học tập, làm việc và nuôi dưỡng khát khao trở thành cô giáo – một ước mơ tưởng như giản đơn nhưng đầy thử thách với một người nghèo, thiếu thốn đủ bề. Rồi ước mơ ấy cũng thành hiện thực. Cô bước vào nghề giáo bằng tất cả tâm huyết, xem mỗi bài giảng là một món quà tri thức dành cho học trò, xem mỗi em nhỏ là một mầm xanh cần được chăm bón bằng tình thương và trách nhiệm.
Với cô, nghề dạy học không chỉ là giảng bài, chấm điểm, mà còn là hành trình đồng hành cùng từng số phận học trò. Cô quan tâm đến các em không chỉ qua điểm số, mà còn qua từng ánh mắt, từng biểu hiện nhỏ – để lắng nghe, để cảm nhận và để thấu hiểu. Trong ánh mắt học trò, cô không chỉ là một cô giáo, mà là người dìu dắt, là người mẹ thứ hai.
Rồi một tai nạn bất ngờ ập đến, cướp đi đôi chân lành lặn của cô. Với nhiều người, đó là dấu chấm hết cho mọi mộng ước. Nhưng với cô Diễn, đó lại là bước ngoặt bắt đầu cho một hành trình khác – hành trình sống chậm hơn, nhưng sâu sắc và lan tỏa hơn.
Dù phải mang trên mình khiếm khuyết, cô vẫn tiếp tục đến trường, lên lớp mỗi ngày. Không còn di chuyển linh hoạt như xưa, nhưng tình yêu nghề, tình thương với học sinh trong cô chưa bao giờ vơi cạn. Cô vẫn miệt mài soạn giảng, tận tụy với từng tiết dạy, luôn cố gắng tạo ra những giờ học sinh động, đầy cảm hứng cho học trò.
Không dừng lại ở đó, cô Diễn còn lan tỏa yêu thương ra cộng đồng. Hình ảnh người phụ nữ nhỏ bé, chống nạng hoặc ngồi xe lăn, đều đặn xuất hiện tại các bệnh viện, trung tâm nhân đạo, mái ấm tình thương… đã trở nên thân thuộc với nhiều người. Cô mang theo những món quà giản dị – chiếc áo, quyển tập, hộp sữa – nhưng lớn hơn cả là tình thương, sự cảm thông chân thành mà cô dành cho những đứa trẻ bệnh tật, thiệt thòi.
Tại Bệnh viện Truyền máu – Huyết học hay Bệnh viện Nhi đồng, cô không ngại đường xa, không sợ mỏi mệt. Cô đến chỉ để ngồi bên giường bệnh, nắm tay các em nhỏ, trò chuyện, tiếp thêm nghị lực. Những nụ cười cô mang đến – nhẹ nhàng mà thấm đẫm tình người – chính là liều thuốc tinh thần cho bao bệnh nhi.
Đôi chân có thể khiếm khuyết, nhưng trái tim cô luôn rộng mở. Chính sự tử tế của cô đã chạm tới biết bao trái tim – không chỉ học trò, phụ huynh, đồng nghiệp – mà còn là cả những mảnh đời cô từng giúp đỡ. Trong xã hội hiện đại, những điều cô làm có thể nhỏ bé, thầm lặng, nhưng giá trị mà chúng mang lại thì vô cùng lớn lao.
Tại ngôi trường nơi cô công tác, cô là người giáo viên được đồng nghiệp kính trọng, học sinh yêu mến. Cô không chỉ là người truyền đạt kiến thức, mà còn là tấm gương sống động về nghị lực, về lòng nhân ái, về tinh thần không khuất phục trước nghịch cảnh.
Có lẽ, điều đẹp nhất nơi cô Trần Thị Diễn không phải là những hoạt động thiện nguyện cụ thể nào, mà chính là cách cô sống – lặng lẽ, khiêm nhường, tận tụy, và đầy yêu thương. Cô không chọn làm điều lớn lao, không cần ai tung hô, nhưng lại khiến người khác khâm phục bởi sự kiên trì tử tế mỗi ngày.
Trong thế giới hôm nay, đôi khi người ta dễ dàng thờ ơ trước nỗi đau của người khác, thì tấm lòng của cô Diễn như một đóa hoa bé nhỏ tỏa hương, âm thầm chữa lành, sưởi ấm bao trái tim xung quanh. Cô nhắc chúng ta rằng: chỉ cần sống bằng lòng thiện lương, sẵn lòng sẻ chia, thì bất kể hoàn cảnh nào, con người ta vẫn có thể “tỏa sáng”.